Câu chuyện đời chứng của tôi: Những năm đầu lên voi xuống chó của một thiên tài chứng khoán
Lúc còn thanh niên, thú thực tôi chẳng hứng thú với ngành Tài chính. Thành thật mà nói, tôi thực sự không biết tí gì về lĩnh vực này. Nhưng một điều tôi dám chắc là bằng mọi giá tôi không muốn theo nghề Luật sư. Bảy người trong gia đình tôi làm luật sư hoặc làm việc ở các vị trí khác tại các công ty luật, và viễn cảnh phải nhai đi nhai lại những cuộc trò chuyện nhạt như nước ốc vào mỗi tối để bàn về luật pháp chẳng hấp dẫn tôi chút nào. Tôi biết chính xác điều bản thân không muốn làm. Tôi chỉ không có manh mối gì về công việc mình muốn làm mà thôi.
Khi học Đại học Emory ở Atlanta, tiểu bang Georgia, tôi quyết định theo đuổi chuyên ngành Kinh tế. Quyết định này xuất phát từ lời khuyên của bố tôi. Vậy là sau nhiều năm, cuối cùng tôi đã chọn được một con đường để theo đuổi. Khi học lớp Kinh tế học đại cương (Economics 101) trong năm hai, tôi nhận ra mình ngày càng quan tâm đến thị trường chứng khoán. Tôi cho rằng sở thích này phát triển chủ yếu vì tiềm năng của việc kiếm tiền bằng cách đầu tư cổ phiếu.
Theo yêu cầu của lớp học Kinh tế học đại cương, tôi bắt đầu đọc Wall Street Journal mỗi sáng. Ngay lập tức tôi bị hút hồn bởi phần “Tiền tệ và Đầu tư”, cụ thể hơn là danh sách “những cổ phiếu tăng giá nhiều nhất” hàng ngày. Tôi đã luôn cho rằng thị trường là nơi để chúng ta gửi vào khoản tiền tiết kiệm của mình và quan sát quả trứng trong ổ chậm chạp phát triển qua nhiều năm. Tuy nhiên, tôi thấy thật khó tin khi những người đầu tư vào các công ty “hot” đang kiếm được 50%, 100% hoặc hơn trong một ngày. Liệu có thể kiếm được gia tài trên thị trường chứng khoán bằng cách tìm ra những cổ phiếu tăng giá mạnh mẽ này trước khi chúng tăng vọt hay không? Đối với tôi, cơ hội mà điều này mở ra thật khó lòng tưởng nổi.
Từ thời điểm đó trở đi, tôi bắt đầu “giao dịch trên giấy” (chỉ giao dịch trên giấy mà không sử dụng tiền thật) với sự trợ giúp hàng ngày của tờ Wall Street Journal. Thời đó, Internet vẫn chưa phổ biến như bây giờ, tôi hay đánh dấu trên tờ báo các cổ phiếu mà tôi cho rằng sẽ có những bước tăng giá lớn nhất. Theo mô hình Peter Lynch, các lựa chọn của tôi thường là các công ty mà tôi quen thuộc nhất: Coca Cola, Delta Airlines, Nike, các công ty ô tô và thương hiệu thức ăn nhanh. Tôi vô cùng yêu thích “Boston Chicken” và “Pollo Tropical”, đến độ tuần nào cũng lui tới vài lần, do vậy tôi đinh ninh chúng sẽ là những cổ phiếu ăn bằng lần.
Qua thời gian, kết quả giao dịch trên giấy của tôi chẳng có gì đặc sắc đáng để khoe khoang. Tôi còn không chắc liệu mình có thể đánh bại thị trường chung hay không. Thật đáng ngạc nhiên, trong nhiều năm kể từ thời điểm đó, tôi phát hiện ra rằng cách duy nhất để đạt được thành công vang dội trên thị trường là KHÔNG đầu tư vào những công ty quen thuộc, mà phải đầu tư vào những công ty không quen thuộc.
Khi tôi tiếp tục “giải trí” bằng trò chơi giao dịch trên giấy, tôi được giới thiệu với một sinh viên đang là thực tập sinh cho Merrill Lynch. Cậu ta khoe với tôi rằng cậu ta rất thông thuộc một công ty công nghệ sinh học đang trong giai đoạn phát triển, công ty này có một loại thuốc có thể “chữa bệnh mù lòa”. Tiếc là nhiều năm đã trôi qua nên tôi không nhớ được tên công ty này là gì. Người bạn mới cho hay loại thuốc của công ty này sẽ được FDA chấp thuận trong vòng vài tuần và nó sẽ trở thành công ty giá trị tỷ đô.
Cậu ta nhận định cổ phiếu giá $0.20 của công ty này sẽ bắt lửa và tăng vọt lên $10 hay $15 khi thông tin được công bố. Chà, đời tôi chưa bao giờ thấy cảm giác phấn khích như vậy. Tôi nhanh chóng cảm ơn cậu bạn mới và ngay lập tức lái xe đến công ty môi giới gần nhất để mở tài khoản với số vốn là khoản tiết kiệm $2,000 tôi tích cóp được. Trừ khoản $75 hoa hồng đắt đỏ, tôi mua vào cổ phiếu này nhiều nhất có thể. Tôi nghĩ cổ phiếu này sớm muộn cũng sẽ giúp tôi trở nên giàu có, vấn đề chỉ là thời gian.
Sau khi giương mắt nhìn cổ phiếu công nghệ sinh học này giảm dần trong vài tuần tiếp theo, tôi nhấc điện thoại và gọi cho anh chàng thực tập sinh Merrill Lynch ăn to nói lớn này để hỏi cậu ta xem liệu cậu ta có tin tức gì cho tôi không. Cậu ta cam đoan rằng mọi thứ vẫn đang đi đúng hướng. Như một nhà môi giới giỏi giang, cậu ta trấn an bảo tôi tiếp tục giữ cổ phiếu vì mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Nhiều tuần và rồi nhiều tháng trôi qua, cổ phiếu penny của tôi tiếp tục giảm giá. Nó tiếp tục đi xuống trên con đường u tối này cho đến một ngày tin tức lớn cuối cùng cũng xuất hiện. Thuốc chữa mù đã bị… FDA TỪ CHỐI! Tôi đoán chắc phản ứng của cổ phiếu sẽ không tốt tẹo nào. Sau khi ra tin tức, cổ phiếu rơi xuống vực và gần như vô giá trị trong một đêm. Chân ướt chân ráo mua theo mẹo đầu tư nóng sốt này, tôi mất toàn bộ số tiền tiết kiệm được vào cổ phiếu sinh học lởm này! Tôi thừa nhận thất bại, đóng tài khoản và quay lại việc học hành.
Hai năm sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chuyển đến Vancouver, B. C. (Canada) thực tập cho một công ty công nghệ nhỏ. Tôi có trách nhiệm chuyển cổ phiếu của họ từ Sở Giao Dịch Chứng Khoán Vancouver sang NASDAQ (đúng vậy đấy!). Sau khi làm việc ở đó vài tuần, tôi say mê công nghệ của họ: thiết bị giám sát khí tự nhiên và dòng nước chảy cho các công ty tiện ích trên toàn thế giới. Giống bất cứ CEO tài ba nào được dạy, sếp bảo với tôi rằng sắp tới công ty sẽ có những bước chuyển mình LỚN LAO. Ông thông báo với tôi rằng cổ phiếu giá $0.30 của công ty chúng tôi sẽ là một khoản đầu tư dài hạn tuyệt vời.
Các đồng nghiệp của tôi dường như cũng nghĩ công ty sẽ hoạt động tốt trong tương lai. Tôi quyết định chơi lớn, được ăn cả ngã về không, hùa theo đồng nghiệp mua cổ phiếu công ty. Tối hôm đó, chả hiểu bằng cách nào, tôi thuyết phục được ông bố đa nghi như Tào Tháo cho tôi $3,000 để đầu tư vào cổ phiếu công ty. Tôi đoán có lẽ bố tôi nghĩ $3,000 là cái giá rất nhỏ để tôi học được bài học rằng mua cổ phiếu penny chẳng khác nào cầm chắc thất bại. Trong vòng vài ngày sau khi mở tài khoản đầu tư ở Canada, tôi đã tự hào là chủ sở hữu của khoảng 10,000 cổ phiếu công ty nơi mình làm việc (được làm chủ “một phần” công ty luôn là cảm giác thú vị với những tay chơi mới).
Tôi làm việc cho công ty càng lâu, cổ phiếu của công ty càng sụt giảm. Khéo có khi giá cổ phiếu sụt giảm là phản ánh hiệu suất làm việc của tôi trong công ty ấy nhỉ? Tôi bắt đầu nhận thấy CEO chỉ chăm chăm tập trung nhiều vào việc cố gắng huy động vốn hơn là thực sự mở rộng kinh doanh. Thỉnh thoảng, ông lại trấn an tôi rằng cổ phiếu vẫn là một khoản đầu tư tốt trong dài hạn. Gã thực tập sinh kém cỏi là tôi đây tiếp tục tin sái cổ.
Tôi nhận ra bản thân mình đang rơi vào tâm lý “mua và hy vọng” khi tôi quan sát cổ phiếu cứ từ từ giảm xuống theo một đường thẳng trong vài tháng tiếp theo. Tôi thấy chẳng có bất kỳ tiến triển nào về việc cổ phiếu chuyển sang sàn NASDAQ. Sao thị trường quốc gia NASDAQ lại không muốn một cổ phiếu penny từ Vancouver nhỉ?
Trong vài tháng tiếp theo, bận rộn theo đuổi các dự án kinh doanh khác, tôi quên bẵng mất cổ phiếu. Chừng một năm sau, tôi phát hiện cổ phiếu đã bị hủy niêm yết và trở thành vô giá trị. Nhìn theo hướng tích cực, tôi không phải trả khoản hoa hồng cắt cổ để bán nó. Tôi lại cháy tài khoản, mất trắng số tiền lần thứ 2. May thay, cuối cùng tôi đã học được bài học rằng đầu tư vào cổ phiếu penny là cầm chắc thất bại. .
Năm 1998, tôi trở lại Atlanta để bắt đầu kinh doanh dịch vụ giặt là, và vài tháng sau, thị trường chứng khoán bắt đầu bước vào thời kỳ tăng “dựng đứng” mạnh mẽ nhất mà thế giới từng chứng kiến. Khi cổ phiếu đang đà hưng phấn, và khi CNBC trở thành kênh truyền hình nhà nhà đều xem, tôi quyết định mình nên quay trở lại cuộc chơi. Tôi lấy $10,000 tiết kiệm được từ việc kinh doanh và mở một tài khoản tại đơn vị môi giới trực tuyến Ameritrade.
Tôi làm theo lời khuyên của Peter Lynch một lần nữa – đầu tư vào những gì mình biết rõ nhất. Khoảng thời gian đó, không chỉ sử dụng America Online mỗi ngày, tôi còn nhận được “bộ công cụ miễn phí cho người bắt đầu” qua thư mỗi tuần. Cũng tầm lúc đó, tôi bị mê hoặc với biểu tượng mã cổ phiếu AOL vì nó chạy cuối màn hình CNBC cả ngày, ngày nào cũng như ngày nào. Tôi quyết định làm thêm cú nữa và bỏ một khoản tiền vào AOL. Sau một vài thành công ban đầu, tôi quyết định điều thông minh cần làm là bắt kịp hiện tượng đang làm mưa làm gió khắp cả nước – tôi sẽ trở thành một “nhà giao dịch theo ngày” chuẩn chỉnh như hàng triệu người khác.
Cũng giống những nhà môi giới bất động sản ở Nam Florida vào năm 2005, xem chừng ai nấy ở Atlanta lúc này đều là “nhà giao dịch theo ngày” chuẩn chỉnh. Bạn còn nhớ Mark Barton? Dù sao đi nữa, trong vài tháng tiếp theo, khi không điều phối công việc giặt là, tôi đã ngồi trước màn hình máy tính cả ngày từ thứ Hai đến thứ Sáu, cố gắng xác định các nhịp tăng giảm trong ngày của thị trường.
Để tăng lợi nhuận, tôi học được tôi có thể vay tiền một cách thần kỳ từ công ty chứng khoán chỉ bằng một lần chạm nút “sử dụng ký quỹ” hay “đòn bẩy”. Chừng như sử dụng tài khoản ký quỹ là cách chắc ăn để kiếm được cả núi tiền. Cuối cùng, tôi dùng sức mua ở AOL, AMZN, EBAY, CMGI, MSFT và một số cổ phiếu .COM đang rất triển vọng khác. Các biến động theo ngày khiến ta rất hào hứng. Lợi nhuận thu về gây nghiện hơn bất cứ thứ gì khác tôi từng trải nghiệm. Mọi thứ dễ như bỡn, đến độ khéo mọi người đều có thể làm điều tôi đang làm. Quá dễ dàng, cho đến khi Cuộc Khủng Hoảng Tài Chính Châu Á đổ ập xuống như cả tấn gạch vào mùa thu năm 1998.
Trong vòng sáu tuần, NASDAQ cắm đầu giảm 37%, hầu hết các cổ phiếu bong bóng .COM tụt giảm 50 – 70%. Tôi căm giận dùng thêm ngày càng nhiều đòn bẩy để tự đào mình ra khỏi cái hố, và chỉ trong vòng vài tuần, tôi bị xóa sổ lần nữa. Mong muốn trở thành nhà giao dịch theo ngày của tôi kết thúc trong chớp mắt. Tôi đã mất tất cả… LẦN NỮA. Chẳng ăn được cú nào, lần này tỷ số là 0 – 3. Tôi quyết định sẽ không bao giờ đầu tư hoặc giao dịch nữa. Tôi nghĩ thị trường đơn giản là nơi bị thao túng gian lận để các nhà đầu tư bình thường phải thua lỗ. Về phía mình, tôi tập trung trở lại công việc kinh doanh giặt là.
Trong ba năm tiếp theo, tôi không nghĩ gì về thị trường chứng khoán. Mặc dù bỏ lỡ con sóng tăng lớn nhất trong lịch sử thị trường, tôi chẳng nhớ nhung gì việc giao dịch. Trong khoảng thời gian này, tôi đóng cửa việc kinh doanh và quay lại trường đại học để học lên Thạc sĩ Kinh tế. Để kiếm sống, tôi làm quản lý cho một công ty dịch vụ trông xe. Tôi đã giữa độ tuổi 20, trở lại trường học, kiếm tiền tốt, và tối đến, tôi ăn chơi giao lưu với sinh viên cũng như đồng nghiệp. Cuộc đời tôi mưa thuận gió hòa.
Song đời người lắm thăng trầm, hạnh phúc kết thúc trong chóng vánh vào ngày 12 tháng 12 năm 2001.
Ngày 12 tháng 12 năm 2001
Vào buổi sáng định mệnh tháng 12 đó, tôi ngủ dậy với tình trạng chỉ có thể được mô tả bằng từ đờ đẫn khủng khiếp hay “Hội chứng sương mù trí não”. Đùng một phát, tôi chật vật suốt lúc lâu mới có thể xử lý thông tin. Khả năng nhận thức của tôi biến mất khó hiểu chỉ sau một đêm. Trong những ngày tiếp theo, hết vấn đề này đến vấn đề khác bắt đầu xảy đến với cơ thể và tâm trí tôi.
Giai đoạn đầu biến cố, đùi phải của tôi bắt đầu bị co giật và liên tục bị co giật trong nhiều tuần liền. Sau đó, tôi trải qua những chấn động dữ dội ở lưng dưới, khá giống với cảm giác do một máy mát xa tay điện tử tạo ra. Nhưng vấn đề còn tồi tệ hơn nhiều, tôi cảm thấy rất khó giữ thăng bằng, do vậy tôi không thể duy trì thói quen chạy bộ mỗi ngày. Thực hiện những công việc đơn giản như đếm tiền hay tra chìa vào ổ khó khăn đến không tưởng. Những việc trước đây chẳng đáng kể như thế đột nhiên đòi hỏi rất nhiều công sức, nếu không muốn nói là gấp hàng chục lần.
Tôi nhận ra nói chuyện đầu đuôi bỗng dưng khó khăn vô cùng, đến nỗi tôi im luôn chẳng nói chuyện nữa. Sau khi tắm xong, tôi kiệt sức đến mức gục xuống giường, phải mất ít nhất 15 phút mới hồi phục. Khi các hệ thống trên người tôi cứ thế lần lượt tắt dần, cuộc sống thê thảm nhanh chóng hiện ra trước mắt tôi. Tôi cảm thấy như bị lòa mắt bởi một đoàn tàu chở hàng chạy quá tốc độ.
Cho đến nay, mặt đáng ngại nhất của toàn bộ tai ương này là tôi không hiểu được những gì đang diễn ra quanh mình. Tôi ngồi trong lớp học với cảm giác bất lực vì tôi hiểu rất ít những gì giáo sư nói. Thậm chí tôi không thể hiểu được một chương trình truyền hình đơn giản. Tôi nhớ rất rõ khi xem bộ phim truyền hình Những người bạn vào một buổi tối và không theo kịp mạch phim. Khoảnh khắc đó, tôi không kìm được mà rơi nước mắt.
Khi cố gắng chắp nối các mảnh lại với nhau, tôi nhớ ra mình gặp vấn đề về thị lực ở mắt trái suốt vài tháng vào mùa hè năm ngoái. Liệu vấn đề về thị lực liệu có liên quan gì đến tình trạng hiện tại của tôi không? Ngoài cảm lạnh và cúm, cả đời tôi chưa bao giờ gặp bất kỳ vấn đề sức khỏe nào. Tôi mới 26 tuổi. Tại sao điều này lại xảy ra với tôi? Tôi hoàn toàn bị sốc. Chẩn đoán duy nhất mà tôi có thể đưa ra là tôi bị đột quỵ sớm.
Suốt nhiều ngày và nhiều tuần sau đó, tôi chỉ ra vào các phòng cấp cứu và văn phòng bác sĩ. Các bác sĩ đã thực hiện mọi thử nghiệm có thể. Họ lo ngại chứng bệnh Đa xơ cứng chính là thủ phạm. Thường với bệnh đa xơ cứng, dù xét nghiệm nhiều tuần cũng không thu được kết luận nào. Lúc đó, tôi thực sự cảm thấy mình sắp tới cửa tử. Nói tôi sợ hãi là nói giảm nói tránh lắm rồi đấy.
Khoảng 8:30 một buổi tối tuần thứ hai của tháng 02 năm 2002, tôi đang nghe George Winston thì bỗng dưng tôi bị choáng ngợp bởi khả năng “hiểu”, “nghe” và “cảm nhận” âm nhạc lần đầu tiên kể từ khi tập phim kinh hoàng này bắt đầu khoảng hai tháng trước đó. Sau khi trở thành tù nhân bị cô lập trong lớp sương mù dày đặc quá lâu, tôi rất phấn khởi khi tìm lại được một chút nhận thức của mình. Kể từ lúc đó, ngày càng nhiều triệu chứng bệnh bắt đầu thuyên giảm trong vài ngày tiếp theo. Trong vòng 2 tuần, tôi đã trở lại khoảng 80% với con người cũ của mình.
Trong hơn một năm tiếp theo, thỉnh thoảng mới có một hoặc hai triệu chứng xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn nhưng chúng ít khiến tôi tê liệt hơn. Tin tốt là hơn một thập kỷ sau, tình trạng sức khỏe của tôi rất tốt. Như bạn sẽ thấy trong chương có tiêu đề “Trở Thành Nhà Giao Dịch Giỏi Hơn”, tôi nỗ lực hết sức có thể để duy trì sức khỏe tuyệt vời.
TUYỆT VỌNG SINH CẢM HỨNG
Người ta hay nói “trong họa có phúc”. Trong cơn khủng hoảng sức khỏe này, tôi dành hàng trăm giờ để nghiên cứu mọi thứ có thể về bệnh đa xơ cứng. Sau hai tháng đó, tôi trở thành chuyên gia về mọi loại thuốc và mọi liệu pháp điều trị đa xơ cứng. Tôi nhanh chóng phát hiện ra các loại thuốc ít ỏi trên thị trường vào thời điểm đó không có tác dụng gì đối với bệnh nhân mắc đa xơ cứng. Tôi đã dành cả ngày trên bảng thông tin về bệnh đa xơ cứng để cố gắng tìm xem có bất kỳ liệu pháp điều trị hiệu quả nào đang được triển khai hay không. Một vài loại thuốc xem chừng có thể ngăn chặn phần nào triệu chứng nhưng không giúp giảm số lần lên cơn hoặc mức độ nghiêm trọng của các tổn thương trong não. Mặc dù các loại thuốc trên thị trường hầu như không có tác dụng, bệnh nhân vẫn sẵn sàng chi hàng tỷ đô mỗi năm cho chúng. Tôi nhanh chóng nhận ra vì căn bệnh này khiến con người chết dần chết mòn, nên những người mắc phải sẵn sàng chi trả để mua những loại thuốc chỉ có tác dụng giảm nhẹ triệu chứng.
Tôi tự nhủ nếu những người mắc phải căn bệnh đáng sợ này sẵn sàng chi hàng tỷ đô cho những loại thuốc thực sự không có tác dụng, thì loại thuốc thực sự có hiệu quả sẽ ra sao trong thị trường vô cùng tiềm năng này? Người nào phát triển được loại thuốc hữu hiệu chữa trị bệnh này sẽ giành được chiến thắng trong “cuộc rút thăm trúng thưởng” và gần như kiểm soát toàn bộ thị trường chỉ trong một đêm. Làm được như vậy, kẻ chiến thắng có thể áp bất kỳ mức giá nào cho loại thuốc này.
Trong nghiên cứu của tôi, có một loại thuốc liên tục được đưa ra trong các cuộc thảo luận trên nhóm trò chuyện. Mọi người suy đoán trong các thử nghiệm lâm sàng ban đầu, loại thuốc này giúp loại bỏ khoảng 90% các tổn thương não do bệnh đa xơ cứng. Rõ ràng, thuốc làm giảm đáng kể các triệu chứng và giảm đáng kể số lần lên cơn. Tôi nghĩ loại thuốc kỳ diệu như vậy thực sự là Chén Thánh cho những bệnh nhân mắc đa sơ cứng. Tên của loại thần dược này là Antegren. Nó đang được thử nghiệm trong các thử nghiệm lâm sàng bởi một công ty dược phẩm Ireland tên là Elan Pharmaceuticals.
Vài tháng sau khi bệnh tình thuyên giảm, tôi bắt đầu nghiên cứu mọi thứ có thể về loại thuốc này cũng như công ty Elan Pharmaceuticals. Điều thực sự thu hút sự chú ý của tôi là cổ phiếu của Elan đã giảm từ $63 xuống còn $1 trong vài tháng trước. Cổ phiếu bị ảnh hưởng nặng nề do một loại thuốc khác gặp khó khăn khi làm kê khai những bất thường trong kế toán liên quan đến “các giao dịch ngoại bảng.”
Cho phép tôi lạc đề trong một phút. Đừng hỏi tôi làm thế nào hay tại sao, nhưng sau tám tuần phải chiến đấu với khuyết tật về thể chất và tinh thần, bằng cách nào đó, tôi đã phát triển khả năng nhạy bén trong việc hình dung các mẫu biểu đồ trong tương lai trước khi chúng xuất hiện. Trước đây, tôi chưa bao giờ quan tâm nhiều đến biểu đồ cổ phiếu hay phân tích kỹ thuật, nhưng thật bất ngờ, tâm trí tôi đột nhiên bị thu hút bởi các mẫu biểu đồ. Các mẫu biểu đồ trở thành nỗi cuốn hút tới mức ám ảnh với tôi kể từ thời điểm đó trở đi.
Dựa trên mẫu hình biểu đồ của Elan (ELN), tôi có được cảm giác trực quan mạnh là cổ phiếu này tạo được “nền giá” mạnh mẽ (thời kỳ củng cố hay nghỉ ngơi của cổ phiếu) và nền giá sẽ đẩy nó lên mức giá cao hơn nhiều trong tương lai. Trong một thập kỷ kể từ thời điểm đó, tôi chủ yếu dựa vào “giác quan thứ sáu” này khi nhìn mẫu hình biểu đồ mới. Khả năng của tiềm thức này giúp tôi không phân tích quá đà các chỉ báo kỹ thuật, vốn thường khiến tôi thấy rối rắm kinh khủng. Tôi thấy khả năng này n không phải chỉ tôi mới có. Đó là khả năng mà nhiều nhà giao dịch phát triển được một cách tự nhiên qua nhiều năm khi họ trau dồi thông qua thử nghiệm và sai lầm.
Giờ hãy trở lại câu chuyện. Nếu thuốc Antegren của Elan chỉ hiệu quả 20% như một số dữ liệu công bố, tôi có niềm tin mạnh mẽ loại thuốc này sẽ thống trị thị trường và đạt doanh số bán hàng lên tới $5 tỷ mỗi năm với biên lợi nhuận rất lớn. Do mức độ nghiêm trọng của các triệu chứng bệnh đa xơ cứng, tôi tin thực sự không có tác dụng phụ nào đủ nghiêm trọng để làm trật quỹ đạo việc đưa thuốc ra thị trường.
Trong khi đó, các nhà phân tích rất hoài nghi về khả năng thành công của loại thuốc này. Họ nghi ngờ loại thuốc này còn khó có khả năng được đưa vào quy trình chữa bệnh chứ chưa nói đến việc có thể kiếm được lợi nhuận nếu được FDA chấp thuận. Nhiều nhà phân tích cho rằng loại thuốc này có chưa đến 50% cơ hội thành công. Tôi chỉ đơn giản là không đồng ý với đánh giá của họ. Qua những gì đã trải nghiệm với các triệu chứng bệnh đa xơ cứng, sâu trong tâm khảm, tôi biết chẳng có cách nào có thể loại bỏ loại thuốc kỳ diệu này khỏi cộng đồng người mắc đa xơ cứng.
Tôi bị thu hút bởi một cổ phiếu trị giá $1.25 với vốn hóa thị trường $500 triệu (vốn hóa thị trường lớn hơn nhiều so với mức vốn hoá của cổ phiếu penny) đang phát triển một loại thuốc mà tôi khá chắc chắn là sẽ mang lại $5 tỷ doanh thu mỗi năm. Tôi tính toán ra tỷ suất lợi nhuận gộp của thuốc sẽ lên tới 90%, dẫn đến lợi nhuận mỗi năm hơn $4 tỷ. Nhìn chung, không kể đến các loại thuốc bom tấn tiềm năng khác công ty này đang cung cấp, tôi tin vốn hóa thị trường của Elan cuối cùng có thể đạt $80 tỷ – GẤP 160 LẦN mức vốn hoá thị trường $500 triệu vào thời điểm đó.
Có vẻ hoàn toàn phi logic khi đưa ra dự báo vô lý như vậy, nhưng chỉ vài tháng trước đó, cổ phiếu này từng giao dịch ở mức giá cao hơn khoảng 30 lần so với giá hiện tại. Tôi tự nhủ hà cớ gì nó không thể trở lại những mức giá đó lần nữa? Vấn đề được giải quyết khi CEO nộp đơn thông báo ông đã mua hàng trăm nghìn đô la cổ phiếu trong một giao dịch mua trên thị trường mở.
Tôi theo dõi sát sao cổ phiếu mà tôi tin có tiềm năng tăng giá từ 80 đến 160 lần, so với mức giảm giá nếu có chỉ là 1. Nói tỷ lệ rủi ro/phần thưởng chênh lệch quá nhiều theo hướng có lợi cho tôi là còn khiêm tốn. Vì vậy, sau kỳ nghỉ dài 4 năm không tham gia thị trường, tôi đã lấy $22,000 tiền tiết kiệm (vâng, tôi là một thằng chắt mót từng đồng!) và đổ tất cả số tiền vào cổ phiếu ELN ở mức giá $1.25 vào tháng 10 năm 2002.
Trong 3 tháng tiếp theo, tôi kinh ngạc chứng kiến cổ phiếu tăng từ $1.25 lên $4.50. Khoản đầu tư ban đầu $22,000 đã tăng lên khoảng $80,000. Ở tuổi 27, đây là lần đầu tiên tôi nếm trải thành công trên thị trường chứng khoán. Nhưng theo tính toán của tôi, sự tăng giá của cổ phiếu chỉ vừa mới bắt đầu.
Tưởng chừng nắm chắc phần thắng trong tay thì bỗng nhiên, 2 tháng sau đó Elan thông báo về sự thất bại của Antegren. Tôi kinh hoàng chứng kiến cổ phiếu giảm gần 60%. Tôi hoàn toàn không tin nổi. Giờ tôi đã thua 0 – 4 trong nỗ lực chinh phục thị trường chứng khoán.
Vì không dùng đòn bẩy nên tôi vẫn còn khoảng $35,000 (vâng, tôi vẫn kiếm được một ít sau khi mọi chuyện ngã ngũ), tôi quyết định vẫn nắm giữ cổ phiếu trong khi tiếp tục làm luận văn thạc sĩ. Từ mức giá thấp nhất của ngày ra thông báo, cổ phiếu hiếm khi có ngày giảm giá trong suốt 10 tuần kế tiếp. Cổ phiếu Elan bắt đầu bước vào cú chạy giá quái vật từ $2.25 lên đến $9. Sau khi chuyển sang công ty chứng khoán TD Waterhouse, tôi giao dịch bán ra – mua vào vị thế cổ phiếu này và mua thêm nhiều cổ phiếu bằng tiền ký quỹ, khoản đầu tư $35,000 của tôi đã biến thành $165,000 trong vòng 10 tuần. Nhờ ELN, giờ tôi đã có giá trị tài sản ròng cao hơn bất kỳ ai mà tôi biết trong cùng độ tuổi. Sinh nhật lần thứ 28 đang nhanh chóng đến gần, và tôi không thể chờ thêm để ăn mừng giàu sang phú quý mới đạt được với bạn bè.
Vào buổi sáng sinh nhật lần thứ 28, ngày 26 tháng 6 năm 2003, tôi bật máy tính để xem có điều gì thú vị có thể làm trong ngày sinh nhật hay không. Khi chuyển sang trang web tài chính, tôi nhanh chóng phát hiện một tít báo rất lớn về Elan. Công ty tuyên bố đã phát hiện nhiễm trùng não gây chết người xảy ra ở một số ít bệnh nhân tham gia thử nghiệm lâm sàng Antegren. Chắc chắn tin tức này không thể tốt cho cổ phiếu hay cho bản thân tôi. Vì số phận của công ty hiện tại hầu như chỉ dựa vào loại thuốc đang thử nghiệm giai đoạn cuối này, nên ngày hôm đó, cổ phiếu bị hủy diệt hoàn toàn.
Do sử dụng đòn bẩy, tôi gần như cháy tài khoản trong chính ngày sinh nhật của mình. Từ mức đỉnh cao nhất vài tuần trước, tài khoản của tôi ngay lập tức giảm mạnh từ khoảng $165,000 xuống còn khoảng $36,000. Tôi trở về với cái máng lợn cũ “nơi tình yêu bắt đầu”. Tôi không thể tin điều này lại xảy ra với tôi – và lại xảy ra đúng vào ngày sinh nhật, thật là một vố đau đớn. Tôi bị sốc toàn tập; nhừ tử và gục ngã. Tôi bán toàn bộ cổ phiếu Elan vào buổi sáng hôm đó. Tôi mất sạch từng xu kiếm được. Tỷ số bây giờ là 0 – 5 trong hành trình tôi chinh phục thị trường.
TRÊN ĐÂY LÀ CÂU CHUYỆN NHỮNG NĂM ĐẦU LÊN VOI XUỐNG CHÓ CỦA MỘT THIÊN TÀI CHỨNG KHOÁN. NẾU BẠN TÌM THẤY CHÍNH MÌNH TRONG ĐÓ THÌ… RẤT CÓ THỂ SAU NÀY BẠN CŨNG SẼ TRỞ THÀNH 1 THIÊN TÀI CHỨNG KHOÁN. HÃY MẠNH MẼ LÊN VÀ BƯỚC TIẾP!